Lý Lam Thiên thở dài một tiếng, nơi nhỏ này của nhân viên hỗ trợ bọn họ đã rất lâu rồi không xảy ra chuyện gì dị thường, nhưng mỗi khi có chuyện xảy ra thì đều có nhân viên thương vong.
Lần này thật ra cũng coi như may mắn, ít ra thì không có người chết.
Không quản là ở đâu, nhân viên hỗ trợ vẫn luôn là một nghề nguy hiểm.
Bình thường thì nhân viên hỗ trợ khi tới bốn mươi tuổi, nếu không phải cấp bậc tiểu đội trưởng trở lên thì có thể xuất ngũ.
Nhưng thực tế có thể lấy thân phận thương tật mà xuất ngũ đã coi như rất may mắn.
Phần lớn nhân viên hỗ trợ rời đi, đều là vì tử vong!
Nhân viên hỗ trợ đã hơn năm mươi tuổi vẫn còn xông pha tuyến đầu như Lý Lam Thiên là rất hiếm thấy.
Nhưng nhìn cấp dưới của mình không ngừng thay đổi, trong lòng ông cũng có chút chịu không nổi.
"Ông có thấy con rối đó chưa?"
"Chưa, người từng thấy nó đều bị đánh nát đầu gối, nếu tôi đã thấy nó thì ngài đã không gặp được tôi ở đây rồi." Lý Lam Thiên lắc đầu cười khổ nói.
"Chuyện tôi có thể làm là sơ tán thôn dân, dẫn bọn họ tới một doanh trại cứu hộ, sau đó cách ly thôn này, tránh có người bị con rối kia tập kích."
"Vậy ông dẫn tôi tới xem nhân viên bị thương đi." Ôn Văn đứng dậy, anh muốn đích thân hỏi người chứng kiến.
Lý Lam Thiên gật đầu, dẫn Ôn Văn tới chỗ hai nhân viên hỗ trợ bị thương.
Nhìn thấy hai người, Ôn Văn thầm thở dài một tiếng, bọn họ còn rất trẻ tuổi.
Anh đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh ôn hòa hỏi: "Kể lại tình huống khi hai người nhìn thấy con rối đó đi, tôi tới xử lý nó."
Nhân viên hỗ trợ trẻ tuổi giãy giụa cố ngồi dậy, nói với Ôn Văn: "Khi đó chúng tôi đang đưa một cụ già bị đập vỡ đầu gối ra khỏi thôn, sau đó phát hiện con rối kia cứng ngắc từ trong chuồng heo đi ra."
"Chuồng heo?" Ôn Văn kinh ngạc.
Nhân viên hỗ trợ gật đầu nói tiếp: "Sau khi phát hiện chúng tôi thì tốc độ của nó liền trở thành rất nhanh, trực tiếp đầu vỡ đầu gối của chúng tôi, sau đó lại khôi phục dáng vẻ đờ đẫn, chậm rãi rời đi."
Xem ra con rồi kia chỉ tấn công đầu gối mà thôi, hơn nữa sau khi phát hiện con người mới tiến hành tấn công, khi không phát hiện con người sẽ ở trạng thái vô hại...
Ôn Văn tiếp tục hỏi: "Con rối đó có dáng vẻ thế nào?"
"Là một con rối chỉ cao hai mươi cm, mặc áo vest màu đỏ, nơ đen, tay cầm một cái búa nhỏ, là loại búa có đầu gỡ đinh."
Ôn Văn ngồi xổm xuống bên cạnh, đưa tay đặt lên phần đầu gối đã vỡ nát của nhân viên hỗ trợ.
Anh cảm nhận được vết thương này, sắc mặt có chút nghiêm nghị, đây là vết thương bị búa nhổ đinh đập ra.
Sức đập rất lớn, có lẽ tự mình Ôn Văn ra tay cũng không khác bao nhiêu, nhưng nó chỉ đánh nát phần đầu gối, những nơi khác thì hoàn toàn không có chút tổn thương nào...
Động tác của Ôn Văn thoạt nhìn giống như đang ấn vào vết thương, vì thế nhân viên hỗ trợ muốn cản Ôn Văn tổn thương đồng đội của mình nhưng lại bị Lý Lam Thiên cản lại, ông tin tưởng Ôn Văn sẽ không làm cấp dưới của mình bị thương.
Ôn Văn có năng lực cảm nhận và điều khiển dòng máu, vì thế anh có thể giúp nhân viên hỗ trợ này loại bỏ một ít máu bầm bị ứ đọng lại, cũng là chuyện duy nhất mà anh có thể làm được.
So với thợ săn, nhóm nhân viên hỗ trợ không có tiếng tăm này cũng đánh giá được tôn kính.
Bọn họ vẫn luôn bảo vệ nhân loại nhưng bởi vì không có được phần thiên phú kia mà vẫn luôn lấy máu thịt của mình ra chống cự lại tà ác khó có thể diễn tả.
Ở thời xa xưa, khi người siêu năng vẫn chưa hình thành hệ thống, nhóm thợ săn đầu tiên chính là bọn họ.
"Nói tiếp đi, con rối đó còn đặc điểm gì nữa không."
"Nó có thể nói chuyện, đúng rồi, có thể nói, giọng nói như trẻ con vậy, nội dung đại khái là... kẻ nào cúi đầu nhìn tao, tao sẽ nhảy lên đập vỡ đầu gối nó..."
Cảm giác phần chân gãy của nhân viên hỗ trợ dần dần trở nên khá hơn, cậu ta ngạc nhiên nhìn Ôn Văn.
"Chân của tôi.... cám ơn anh."
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi, nhưng tôi cũng chỉ có thể làm được như vậy."
Ôn Văn đứng dậy, đi tới bên cạnh người nhân viên hỗ trợ khác, sau khi giúp đối phương chữa trị vết thương thì rời khỏi lều.
"Kế tiếp tôi sẽ vào thôn bắt thứ kia, thông báo mọi người trốn xa một chút, đừng để bị ngộ thương."
Lý Lam Thiên vội nói: "Thứ đó rất nguy hiểm, nếu anh muốn vào đó thì để tôi gọi vài người đi cùng, cũng dễ giúp đỡ nhau hơn."
Ôn Văn lắc đầu: "Chính vì rất nguy hiểm nên tôi mới phải tự mình vào, càng nhiều người vào đó thì lại càng gia tăng thương vong mà thôi."
Nói xong, Ôn Văn liền thản nhiên tiến vào trong thôn.
Con rối kia vẫn luôn loanh quanh trong thôn này, đập nát đầu gối của những người mà nó thấy, mà Ôn Văn thì muốn xem thử xem nó rốt cuộc là thứ gì.
Sau khi thoát khỏi tầm mắt của nhóm nhân viên hỗ trợ, Ôn Văn rít một tiếng, chờ đợi một chốc thì có một lượng lớn con dơi bay tới.
"Trong thôn này có một con rối hình người cao cỡ hai mươi cm, tìm ra nó cho tao!"
Đám dơi bay đi điều tra từng ngóc ngách trong thôn.
Nhưng làm Ôn Văn cảm thấy kỳ lạ là đám dơi không tìm được con rối kia, lúc anh triệu hồi đám dơi thì phát hiện thiếu mất vài con.
"Không đúng lắm..."
Anh hít sâu một sâu rồi bắt đầu tìm theo mùi của đám dơi, sau đó anh nhìn thấy một con dơi mà mình thả ra ngoài.
Chỉ thấy nửa người dưới của con dơi bị một sức mạnh khổng lồ đập nát, chảy máu quá nhiều mà chết, vì thế tin tức không thể truyền về được.
"Không phải chúng không tìm được con rối kia, mà là sau khi tìm được thì bị nó phát hiện, đồng thời bị đập bể đầu gối, nhưng bởi vì kích thước của con dơi khá nhỏ nên những bộ phận khác cũng bị đập nát..."
"Nói vậy, dùng đám dơi không thể tìm được nó, nhưng như vậy thì mình càng cảm thấy hứng thú hơn."
Ôn Văn tiếp tục lang thang trong thôn, chỉ là một thôn làng mà thôi, Ôn Văn không tin mình không tìm được nó.
Dọc theo đường đi tình cảnh mà Ôn Văn nhìn thấy có chút máu tanh, tất cả động vật trong thôn gồm heo, chó, bò đều vì bị đập nát đầu gối mà ngã quỵ dưới đất không bò dậy nổi.
"Không chỉ con người, ngay cả động vật cũng bị tấn công...
Sau khi xảy ra chuyện, nhân viên hỗ trợ chỉ có thể ưu tiên lo cho người trong thôn, vì thế đám động vật liền gặp nạn.
Phần lớn đám súc vật đều đã chết, dù sao chúng cũng bị đập nát đầu gối từ rất lâu rồi, mất máu quá nhiều làm chúng tử vong.
Số ít động vật còn sống sót cũng đang chờ chết mà thôi.
"Nếu sớm muộn gì cũng chết, không bằng để tao giúp bọn mày bớt đau đớn."
Ôn Văn đi tới bên cạnh một con bò sắp chết, nhẹ tay gõ một cái, con bò lập tức mất đi ý thức, sau đó Ôn Văn liền lôi nó vào trong trạm thu nhận.
Xác đám động vật ở khắp nơi trong thôn không thể lãng phí, có thể mang vào trạm thu nhận làm lương thực cho đám quái vật.
Trong trạm thu nhận có vài kho lạnh cỡ lớn, có thể hoàn mỹ cất giữ số xác động vật này.
Ôn Văn hiểu phong cách làm việc của hiệp hội, nơi xảy ra chuyện thế này, cho dù đã được giải quyết thì cũng sẽ phong tỏa vài ngày, đến khi đó thi thể đều sẽ bị hư thối cả rồi, hiệp hội sẽ bồi thường cho người bị hại.
Tiền bồi thường trích ra từ thuế của liên bang, vì thế có để lại cũng lãng phí.
Được rồi, chủ yếu là hiện giờ tiền mặt trong tay Ôn Văn không nhiều lắm, bình thường phải cung cấp thức ăn cho nhiều quái vật như vậy thật sự quá đau túi tiền, có thể tiết kiệm thì cứ tiết kiệm thôi...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo